Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

Đêm Buồn - Tự Buồn













Đêm Buồn

Chỉ là một thoáng hương mơ
Nửa hồn say mộng nửa thơ thẩn buồn
Dặn lòng gởi lại quê hương
Niềm đau tự  thuở  ta vương vấn lòng

Chữ “Tình” ôi quá mênh mông!
Chữ “Thương“ như có, có không … hỏi người?
Môi hồng tắt nụ cười tươi
Từ hồn tỉnh giấc mơ ngời trong đêm

Tàn thu gió chẳng êm đềm
Đầy vơi xác lá bên thềm lạnh sương
Khuyết trăng lơ lửng góc vườn
Niềm mơ ước cũ cũng dường bay xa …

Yên Dạ Thảo
30.11.2017

*****

Tự Buồn

Ví dầu thực cũng như mơ
Mà đem kéo chỉ xe tơ càng buồn!
Thà buông bỏ nhớ mùi hương
Lấy hờn lấp giận, lấy thương gói lòng.

Tình đâu là biển mênh mông
Yêu thì đừng hỏi có không? Tự người!
Cười trong khóe mắt chưa tươi
Dẫu tinh mơ vẫn buồn rười rượi đêm.

Dòng thu, đông chảy êm đềm
Thuyền trăng nào gợn cho mềm bóng sương?
Cỏ hoa thức, gió lay vườn...
Một đôi chim bỗng lạc đường kêu xa!

Phong Tâm
06.12.2017