Thứ Năm, 13 tháng 12, 2018

Em Về Mùa Nước Nổi


Thơ: Phong Tâm
Nhạc: Nguyễn Hữu Tân
Hòa âm: Đỗ Hải
Tiếng hát: Thúy An
Thực hiện: Yên Dạ Thảo



Thứ Hai, 1 tháng 10, 2018

Như Cánh Chim Di



Thơ & Thưc hiện: Yên Dạ Thảo
Nhạc: Bùi Kim Cương
Ca sĩ: Bạch Lan
Hòa âm: Phan Thanh Hùng



Thứ Tư, 5 tháng 9, 2018

Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2018

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2018

Thứ Tư, 27 tháng 6, 2018

Xứ Dừa













Là một vùng quê của miền đồng bằng Nam bộ được phù sa bồi đắp, do phạm vi của khu vực ở vào địa thế biệt lập với ba dải đất cù lao: Bảo - Minh - An Hóa. Một xứ sở miệt vườn bởi sông nước bao quanh, người đi kẻ đến thường phải "lụy đò", trắc trở, sớm chiều đẫm dưới mưa lầy, nắng bụi. Giờ đây, bóng quê nghèo đã lui dần về quá khứ, để nơi nầy trở thành một vùng đất mới đầy quyến rũ, thân yêu. Sừng sững cầu Rạch Miễu bắc qua sông Tiền, cùng với cầu Hàm Luông và Cổ Chiên nối liền qua các tỉnh lân cận, phá thế cô lập cho địa phương. Con đò, bến bắc sẽ đi vào ký ức... để lại một Bến Tre "Xứ Dừa" xanh ngát, sông nối liền bờ nơi cuối dòng sông chín cửa... một dáng vẻ đầy ắp thanh bình. (PT)

XỨ DỪA

Chiều cô độc gió như rên
Những cành xanh ốm cũng vênh lá vàng
Con đò trách bến sông giăng
Cứ treo nhịp bước đi bằng lối trên!

Em ngồi đếm bướm bay lên
Một con mắt gởi về bên phía người
Bản năng con gái trên đời
Tóc bay theo cỏ rối bời. Vén luôn

Dẫu mà rối cũng như suôn
Quê nhà lượn sóng Hàm Luông vẫn hiền
Dừa đứng thẳng đỡ tre nghiêng
Cửa An Hóa - vàm Cổ Chiên ngọt lòng!

Anh ngồi bụm nắng chiều cong
Tặng ai bỏ lại trên dòng ngỡ tan
Những bông mưa rụng em quàng
Người quên còn có thời gian nhớ giùm

Em là một đóa hương nhung
Nở trong nhan sắc bi hùng Bến Tre!
Cái tên quê mộc như vè...
Xứ Dừa ai khởi gọi nè, hỡi em?

Phong Tâm
26.06.2018



Thứ Ba, 5 tháng 6, 2018

Dòng Sông Ký Ức















Thềm khuya tiếng gió hạ buồn
Thở than cùng lá ngấn sương trên cành
Buồn anh nhuộm úa thơ xanh
Buồn em loang tím tơ mành rối hoang

Bến thương ngã bóng chiều tàn
Sông thu vẫn chảy cuốn ngàn lá thu
Đường mơ giăng kính sương mù
Cánh chim đuổi mộng theo phù vân bay

Lần tay mơn hạt chuỗi ngày
Soi hình thấy bóng tóc cài tuyết sương
Mưa xuân trút xuống phố phường
Giọt hờn ướt đất giọt thương ướt lòng

Dòng sông ký ức không ngưng
Chở mùa xuân hạ chở từng thu đông
Chở tình hoa tím mơ hồng
Chở yêu dấu cũ …bềnh bồng sóng xô!

Yên Dạ Thảo
05.06.2018



Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2018

Xin Gọi Nhau Là Mình















Dừng lại em!
Cho tôi ngồi bẻ gãy muộn phiền
Để quên đi lớp sần sùi không muốn nhớ
Qua một thời trót ngộ nhận bình yên
Là dằn vặt nổi chìm trăn trở...
Khi nước mắt chưa trôi bụi lắng trong hồn
Dòng xanh sớm vẫn hoàng hôn quá khứ!

Dừng lại em!
Cho tôi lấy hơi gọi lại tên mình
Đã bỏ quên trong ngăn đời vị kỷ
Chỉ có nhịp đập trái tim định hình chân lý
Dồn dập yêu thương khi vắng bóng quê nhà
Bao năm dài dằng dặc trôi qua, trôi qua...
Tôi như cánh chim di vô tình phớt phủi!

Dừng lại em!
Tiếp sức tôi hôn nồng nàn sông núi
Mảnh đất, tình người chưa đến đổi mất nhau
Giọt máu lòng có mùi ngọn cỏ, gốc rau
Đã vẽ lại ánh nhìn sai bản chất
Và tôi gọi tên em trong yên bình rất thật
Như bữa cơm chiều đạm bạc đủ ngưởi thân...

Phong Tâm
03.05.2018


Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2018

Hình Như Bóng Em















Tôi khóc với chữ
Không có giọt nước
Nên hố mắt khô
Chỉ còn giếng mơ

Ngực là trái tim
Nhánh sông nhỏ dại
Đi qua biển lòng
Sóng ngầm khắc khoải

Bãi dài nhấp nhô
Cát hoa trôi dạt
Sò ốc mượn hồn
Râu càng tôm tích

Vách đá sọc rêu
Vẽ tên mã vạch
Qua tuổi đương thì
Ni cô nhớ tóc

Nhớ mái hiên xanh
Xa thời cỏ mọc
Ánh mắt dịu dàng
Chạm tay tim đập

Tôi yêu giọt nước
Rơi đọng trong hồn
Hình như bóng mẹ
Hình như bóng em

Phong Tâm
01.05.2018



Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2018

Đêm Nguyệt Lan - Dạ Nguyệt Lan















Bài Xướng: 

Đêm Nguyệt Lan

Em ơi chiều lạnh bay manh mún
Rớt xuống hồn đêm một thỏi hương
Tiếng hát chim rừng như khói mịn
Cỏ hoa đồi trắng thở nghiêng sương

Em hiện ra trong mắt lá rừng
Qua ghềnh thác dội ánh trăng rung
Về đâu ngược gió mùi hoang dại
Áo mộc mơ màng thái cổ nung

Em về phơi phới chùm xuân lạnh
Ơi nguyệt lan xưa tự thuở nào
Ơi nguyệt lan đong ngần tuyết trắng
Giờ nguyên tiêu trầm mặc trên cao

Em khắc lòng thơm chữ vọng tình
Nghe từng thớ đất bỗng lên xanh
Rừng Âu biển Lạc ngàn xưa đẫm
Ta ngỡ quên mà nhớ rất thành

Ơi nguyệt lan ơi lan nguyệt đỉnh
Có một đường thơ gót lụa mềm
Có một đường xuân qua cánh mộng
Thả dòng hương lại với trăng chênh!...

 Phong Tâm
Đêm Nguyên Tiêu - 2018
(Ảnh hoa lan từ vườn nhà thơ Phong Tâm)

*****

Bài Họa:

Dạ Nguyệt Lan

Chen cành lá biếc khoe nhan sắc
Đẹp cánh nguyệt lan tỏa dịu hương
Một góc trời quê đêm lạnh vắng
Trăng e thẹn nở che màn sương

Tiếng gió xuân về lay lá thức
Cành khuya sương đọng buốt hoa rung
Tiếng thời gian lặng … tim chợt nhói!
Nửa giấc mộng đời nắng hạ nung

Xuân đi mang cả trời thương nhớ
Để bóng trăng xưa lạc chốn nào?
Ngơ ngẩn nguyệt lan miền cổ tích
Mơ xuân không cánh cũng bay cao

Ai rót lòng tôi những ngọt tình
Hồn xao xuyến tựa tuổi xuân xanh
Ngàn xa cách biệt nhưng tình vẫn
Dẫu mộng duyên xưa chẳng toại thành

Sắc hoa ánh nguyệt vườn đêm tĩnh
Ai trải tơ vương nâng gót mềm
Bến mộng xuân đầy êm ả mộng
Hương tình thơm đọng lá nghiêng chênh!...

Yên Dạ Thảo
12.04.2018


Thứ Ba, 3 tháng 4, 2018

Đêm Nguyệt Lan














Em ơi chiều lạnh bay manh mún
Rớt xuống hồn đêm một thỏi hương
Tiếng hát chim rừng như khói mịn
Cỏ hoa đồi trắng thở nghiêng sương

Em hiện ra trong mắt lá rừng
Qua ghềnh thác dội ánh trăng rung
Về đâu ngược gió mùi hoang dại
Áo mộc mơ màng thái cổ nung

Em về phơi phới chùm xuân lạnh
Ơi nguyệt lan xưa tự thuở nào
Ơi nguyệt lan đong ngần tuyết trắng
Giờ nguyên tiêu trầm mặc trên cao

Em khắc lòng thơm chữ vọng tình
Nghe từng thớ đất bỗng lên xanh
Rừng Âu biển Lạc ngàn xưa đẫm
Ta ngỡ quên mà nhớ rất thành

Ơi nguyệt lan ơi lan nguyệt đỉnh
Có một đường thơ gót lụa mềm
Có một đường xuân qua cánh mộng
Thả dòng hương lại với trăng chênh!...

 Phong Tâm                         
(Đêm Nguyên Tiêu - 2018)



Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2018

Nếu Có Một Ngày Như Thế














Muộn lắm chưa em?
Em có nghe không tiếng con thằn lằn chắc lưỡi.
Đêm tàn
Xuân rụng
Hoa rơi...
Hương đã nhạt
Bên chung trà lạt!
Hai vai gầy kề nhau, rù rì màu tóc bạc
Cái mùi thời gian sao mà đắng chát.
Mình đã đi qua con đường mòn dại khờ...
Khao khát!
Gần hết đoạn đường khôn.
Đã chạm chân lên thềm...nhớ, quên
Sẽ bước vào cõi không gian nhỏ hẹp
Ngắm nhìn nhau thiệt gần
Ngẩn ngơ - Bối rối...
Ờ, dạ! Ờ, thưa!
Chào xong lại hỏi.
Em ơi! Nghĩ gì?
Rồi chúng mình có thể, có khi...
Gặp lại nhau, mà cái thương phải nhớ
Cái tình, mà trái tim phải mở!
Vui quên cười, buồn quên than thở
Chỉ còn ký ức lắng nghe
Hạnh phúc, từ đâu đó... thầm thì!

Phong Tâm
Cuối năm Đinh Dậu - 06.02.2018


Thứ Năm, 1 tháng 3, 2018

Sông Nhớ














Gió chiều đưa khói chiều lên
Nắng mênh mông nắng, buồn lênh đênh buồn!
Sông đời uống nước sông thương
Khơi dòng sông nhớ về nguồn sông xưa.

Có trong đời tuổi nắng mưa
Biết thương nhớ để yêu mùa lá rơi
Có trong đời phút lẻ loi
Để nghe từng giọt sương rời cành sương
Thương từng ngọn cỏ quê hương
Mà yêu hột muối, củ gừng mặn cay!

Con sông chở quá khứ đầy
Mấy mươi năm nhớ một ngày nào không
Con đò lặng lẽ bến sông
Đã quen thuộc nước lớn ròng ngược xuôi
Bềnh bồng với lục bình trôi
Với màu nâu đất bám đôi chân cầu
Cuộc đời như cuộc biển dâu
Thuyền không rời bến, bến đâu xa thuyền!?

Ví như có một mùa riêng
Nghe sông kể chuyện bên thuyền thâu đêm
Để hồi tưởng bóng dừa êm
Ngỡ đang uống giọt nước mềm sông quê.

Phong Tâm
Tháng 6/ 1998


Thứ Năm, 1 tháng 2, 2018

Xuân Đầy
















Xuân đến gần
Sao nắng ấm ngập ngừng chưa tới
Cô gái bước ra thềm sương mới
Chiếc cánh mỏng trên người
Gió nhẹ luồn nút ngực, tóc rối chưa cài
E thẹn… sớm tinh khôi

Xuân đến rồi
Sao cô gái chưa thay màu áo mới
Bên rào thưa ngăn hai sân nhà
Em đâu biết có đôi mắt say
Nhìn hoa thắm xuân đầy
Những cánh én bay
Thoáng hương xuân vàng ngập cánh mai
Nắng đã lên ngày
Khi cô gái ngỡ ngàng trông thấy
Một chàng trai

Xuân đến đầy
Sao em thờ ơ mãi, như là em chưa hay.

Phong Tâm
30.01.2018



Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2018

Gió Bụi














Gió lộng cành sương hoa đợi nắng
Xuân ngàn xa vọng thoáng xuân đi.

Ngày rớt dần theo năm tháng cạn
Bến đời khoảng vắng bến tri âm
Ngàn hoa vẫn thiếu hoa màu áo
Một lá mà dư bóng rụng thầm.

Gót chân nhuốm bụi phong trần cũ
Áo bạc bờ vai đọng ngấn chiều
Hơn nửa đời hoang, mòn trắng nữa
Chỉ còn một đỗi... tiếng xuân trêu.

Gà bay khỏi gác, chim vừa thức
Cỏ gặm thềm rêu sương đẫm sương
Đừng nghĩ ngày mai chiều sớm chậm
Để quên khắc khoải lẽ vô thường!

Hoa lạ bên đường trôi dạt nở
Cũng làm bối rối chút hương xuân
Nhớ cây gòn bắc qua con rạch
Hai mái nhà, một bến nước chung.

Bếp chiều khói trộn màu mây xám
Trôi ngửa trôi nghiêng chẳng hẹn về
Phong trần chỉ được mùi chua mặn
Và giết thời gian cả bóng quê!

Đất lạ, no lòng... sao mỏi mắt?
Đôi khi ngộ nhận ngõ tre làng
Vật chất... mơ hồ như huyễn hoặc
Gốc hồn nhiên cỗi, mọc chồi hoang!

Cát bụi, sông hồ không ở lại
Như là hạt nhớ rớt trên quê.

Phong Tâm
18.01.2018