Ngày mai
nhà mình đón khách
Bữa cơm sẽ khác ngày thường
Không có những sơn hào hải vị
Nhưng tình đầy thấm đượm màu thương
Khách là – Mẹ
của chúng ta xa vắng
Ở bên kia thế giới vô thường
Mẹ nhớ người thân về theo nhang khói
Rồi mẹ thầm đi về lại quê trời
Mẹ đã là
khách của trần gian
Mỗi năm một lần ghé nhìn con cháu
Bước chân mẹ trong mắt hồn chảy máu
Đường âm dương đi mãi đến vô cùng
Mẹ mãi là
khách của trần gian
Nơi mẹ ở ngôi nhà không có nóc
Tỷ tỷ… năm mặt trời không mọc
Chốn xa này mẹ lạnh lắm con ơi!
Mẹ là khách
để sầu quên trong nhớ
Bụi thời gian không làm tủi cổ nhân
Phúc đức tổ tiên thấm truyền gia đạo
Mẹ thảnh thơi tạm biệt cõi trần
Mỗi năm mẹ
chỉ một lần được nhớ
Gặp cháu con nơi thờ tự rồi đi
Khuôn hình lại khép hờ nhân ảnh
Dù chẳng bao giờ mẹ muốn chia ly.
Phạm Đức Mạnh
Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014
Biển Trời Bất Tận
Mẹ là khách (*)
Người đi xa về lại
Trong một giờ, một khắc thiêng liêng
Con là chủ
Ngôi nhà giữ trái tim
Lòng tôn kính biển trời bất tận…
Phong Tâm
29.07.2014
——————
(*) Thơ Phạm Dức Mạnh
Người đi xa về lại
Trong một giờ, một khắc thiêng liêng
Con là chủ
Ngôi nhà giữ trái tim
Lòng tôn kính biển trời bất tận…
Phong Tâm
29.07.2014
——————
(*) Thơ Phạm Dức Mạnh
Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014
Mùa Thương Nhớ
Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014
Lá Đêm
(Từ Phố Vắng của Yên Dạ Thảo)
Đêm trên phố lạnh tiếng rao buồn
Dưới ánh đèn vàng đọng nhớ thương
Lối cũ thờ ơ vài chiếc lá
Rơi thầm trong gió nhẹ trong sương.
Phong Tâm
20.07.2014
Bóng Lạnh
(Từ Đêm Sâu của Yên Dạ Thảo)
Bước nhẹ trên thềm những lá sương
Nghe như có tiếng thở đêm buồn
Tay rời tay vẫn còn hơi ấm
Mà giọt thời gian lặng lặng buông...
Phong Tâm
25.07.2014
Bước nhẹ trên thềm những lá sương
Nghe như có tiếng thở đêm buồn
Tay rời tay vẫn còn hơi ấm
Mà giọt thời gian lặng lặng buông...
Phong Tâm
25.07.2014
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)