Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

Mẹ Là Khách

Ngày mai
nhà mình đón khách
Bữa cơm sẽ khác ngày thường
Không có những sơn hào hải vị
Nhưng tình đầy thấm đượm màu thương

Khách là – Mẹ
của chúng ta xa vắng
Ở bên kia thế giới vô thường
Mẹ nhớ người thân về theo nhang khói
Rồi mẹ thầm đi về lại quê trời

Mẹ đã là
khách của trần gian
Mỗi năm một lần ghé nhìn con cháu
Bước chân mẹ trong mắt hồn chảy máu
Đường âm dương đi mãi đến vô cùng

Mẹ mãi là
khách của trần gian
Nơi mẹ ở ngôi nhà không có nóc
Tỷ tỷ… năm mặt trời không mọc
Chốn xa này mẹ lạnh lắm con ơi!

Mẹ là khách
để sầu quên trong nhớ
Bụi thời gian không làm tủi cổ nhân
Phúc đức tổ tiên thấm truyền gia đạo
Mẹ thảnh thơi tạm biệt cõi trần

Mỗi năm mẹ
chỉ một lần được nhớ
Gặp cháu con nơi thờ tự rồi đi
Khuôn hình lại khép hờ nhân ảnh
Dù chẳng bao giờ mẹ muốn chia ly.

Phạm Đức Mạnh