Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

Tàn Cuộc

Như trời đổ nắng xuống khuya
Như cơn rượu đốt men bia còn nồng
Tựa lưng thềm vách buồng trong
Gió không lọt tới, nực giông bức người

Tiệc tàn, khách đã tan rồi
Còn ta lặng lẽ ta ngồi với ta
Gục đầu trên nỗi xót xa
Cánh tay ướt đẫm, bình hoa tươi cười

Đang khuya, ờ cứ khuya thôi
Có vui hẳn biết mồ côi mới buồn
Để coi, nếu chẳng vì thương
Có ai hờn trách vui buồn nữa không

Phong Tâm

Vật Thể

Tự lúc nào ta mở trái tim ta thành sa mạc
Bởi một tia mắt chớp
bọn lạc đà kiệt nước dự trữ
Nắng lửa cháy bùng lên
 Từ lúc nào đôi mắt ta mở to thành đại dương
Bởi trái tim đều nhịp
Những con cá nằm phơi trên cát
Hai đầu nước giao nguồn
 Phải chăng nào ta đứng trên chóp gươm
Hồn treo ngược
Nước mắt khô và ướt
Bởi hạnh phúc trên đầu sóng vượt
Gương mặt thảo nguyên xanh
Ôi! Cứ tưởng hồn ta phiêu bạt trong cõi chết
Nào ngờ sống như mơ
Mơ và thực khoảnh khắc hư vô
Lăn trên đầu ngọn bút
Ứa máu ra thơ
Ta vật thể mang nhiều chúng tích
Không tan được dù sự sống thăng hoa.

Phong Tâm

Tháng 10-1995

Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

Thu Không Tiếng

Mờ xa, mờ xa sương đêm
Trăng nghiêng mây vương thu mềm
Lòng trôi mênh mông khoang thuyền
Từ mùa xưa, từ mùa quên.

Tai không nghe chim bên trời
Đêm không nghe mưa thu rơi
Con nai vàng trăng không mời
Dòng sông dài qua dòng đời.

Từ thơ ngây, từ chiêm bao
Vì sao chuyền qua tay nào
Trời im như tơ giăng cao
Về đâu, về đâu xôn xao.

Chìm âm sương vương đàn bầu
Bàn tay nhừ trong hơi thu
Lời ca dao ru ban đầu
Đi về đâu, đi về đâu.

Phong Tâm

21.9.1992

Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

Hoa Ngạo Bão (*)

(Tặng nhà thơ Cát Hoàng)

Bước trên bóng đổ hương cau
Tận chìm, tận nổi, trôi vào huyền không
Xô dạt nắng, tát cạn dòng
Để tìm hạt cát vàng... trong thiên hình!?

Phong Tâm

(*) Tên tập thơ của Cát Hoàng

Không Đối Không*

Trời lạnh se se tiết lập đông
Dưng không chạnh nhớ tuổi xuân hồng
Một thời hạ nắng xa xôi quá
Từ buổi thu về không đối không.

Ngã ba đường cũ bước vô đời
Hạt bụi quê mình thoảng chút vơi
Khói trắng thời gian bào trắng khói
Ngày về mong thảnh vẫn chưa thơi.

Ta vừa lạc mất ở trong ta
May mắn còn đây một món quà
Ánh mắt nồng thơm bên xó bếp
Xao nhìn, củi lửa ngún tro xa.

Xin tạ ơn đêm ngày tháng tết
Mũi ta cọ xát Mũi Cà Mau
Sóng trườn lên bãi hôn dồn dập
Đưng, sậy hồn nhiên cũng bạc đầu.

Phong Tâm
08.12.2013

*Cảm tác từ  Đông Hạ Tình Nồng của Anh Tú

Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

Mai Nở Trong Trăng


Mai Nở Trong Trăng

(Từ “Mai Thu” – Yên Dạ Thảo)

Mai về mở cửa thời gian
Tìm trong hơi thở hoang tàn còn xanh
Sông xưa nước chảy hiền lành
Vẫn cây bần đứng nghiêng cành trổ bông

Hỏi quê còn có ráng hồng
Thưa từ lâu lắm cánh đồng cò bay
Rằng tên hạt bụi đường mây
Ống quần xăn, áo vắt vai ở trần

Trăng gầy khuyết tựa phù vân
Đi mau về vội, đến gần lại xa
Chỉ còn mai trước sân nhà
Chưa nghe lá rụng khô đà thoáng hương.

Phong Tâm
11.11.2013

Đầu Độc

Những thửa ruộng xanh
Những ao mương, kinh rạch
Bãi bùn, mặt nước
Đã mang mầm mãn tính di căn!

Những con ếch lấp miệng hang
Những con cua dựng càng thở bọt
Bầy cá đồng đỏ mắt
Thoát ra sông
Chưa kịp rửa mình
Túi trứng căng đầy
Chưa kịp tháo mầm sinh...

Sâu, bướm, cào cào, bọ xít
Cả những loài thiên địch
Chết và không đáng chết
Trước hôn mê hiểu biết
Con người vô tư đầu độc chinh mình!

Phong Tâm

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

Mùa Nồng Nàn (*)

(Tặng nhà thơ Kim Ba)

Cánh đồng xưa thả khói rơm
Đưa dòng sông nhớ một hôm quên về
Nhạc mùa màng chảy tràn khuya
Trăng đầy bến, nước đầm đìa... ngọn rau .

Phong Tâm

(*) Tên tập thơ của Kim Ba


Lạc

Những bàn tay lá xếp đôi
Chiều đi lạc, bướm mồ côi, hoa buồn
Mai chiếu thủy - Dạ lý hương
Có cầm chân được vô thường bông tre?

Gió đưa bụi chuối sau hè
Tiếng gà gáy lẻ, nhạc ve cuối mùa
Lỡ chiều,lỡ sớm, lỡ khuya
Lở vàm sông lở, ai chia bến đời!

Đưa tay vuốt ánh mặt trời
Chợt nghe sợi tóc rối bời mà thương
Cởi trần, giũ áo phong sương
Bụi mờ dợn sóng chiều buông bóng chiều.

Phong Tâm

16.05.2013


Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

Với Bạn

(Tặng nhà thơ Hàn Vĩnh Nguyên)

Tiếng lòng nhẹ hẫng như sương
Nên bông sứ trắng bên đường ngẩn ngơ
Cỏ thơm, thơm tự bao giờ?
Quên cài khuy để gió lùa, còn thơm!

Phong Tâm

Bối Rối Một Tu Từ

Có  con gà đi cà nhắc một chân
Không bươi rác dược để tìm mồi
Có ông già đi cả ba chân
Một chân giả và hai chân thật
Cũng không tìm được miếng ăn
Ngồi – bó – gối

Gà cà nhắc chạy qua chạy lại
Người và vật bỗng thân
Trên trái đất có loại nhiều chân
Không phải vô duyên cớ mà được sống
Hoặc  - chết - lụi - dần

Qua động đất – môi sinh – nhận thức ...
Trong khoảnh khắc của hai ngàn năm trước
Biết đâu những ngày dài của Thế kỷ sau
Chỉ động vật ngày một ngắn
Và tập trung vào một chân
Chân lý
Tự nhiên
Siêu đẳng

Người ta sẽ quên trau chuốt mãi có một tu từ... ĂN.

Phong Tâm
25.03.1995

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2014

Duyên Phấn















Tóc em rối rắm từng ngày
Nửa trao duyên phận, nửa ngoài cánh sương
Tình em gởi gió muôn hương
Băn khoăn góp những mùa thương chưa đầy

Đôi bàn tay vẫn từng ngày
Chia mười ngón nhỏ đếm hoài thời gian
Nửa đời mất nửa dung nhan
Mấy mươi năm phấn trắng ngang mái đầu

Nửa cung lạnh, nửa phím sầu
Đò qua nước lại nông sâu bến bờ
Ru con lay lắt trong mơ
Ru em cạn ngọt máu thơ của chồng

Kín hương tím ngọn sầu đông
Em quên sao được cánh đồng xanh non
Phấn hồng tô đậm nét son
Khói sương lẫn khói nắng còn mênh mông

Em ôm nghiệp chữ vào lòng
Tóc đen trắng bụi phấn đồng hóa xanh
Rựng đông bấc mỏng sương mành
Búp hoa đã nở trên cành tay quen

Bao nhiêu cánh trắng như  sen
Mươi năm sau có là em bây giờ.

Phong Tâm

Tháng 11.1995

Bờ Thời Gian

Thời gian
trộm mất xuân rồi 
nên thiếu vắng bóng em trong trẻo
nhuộm chất buồn trong tôi

Thời gian
phía sau chín tới
bội thu giọng đục tiếng cười khàn
em băn khoăn tóc lược

Thời gian
đi, rồi đi mất
kim đồng hồ cứ quay tròn
giết chết đường cong vũ trụ

Tôi dại khờ rượt đuổi thời gian
em thơ ngây đếm xuân hư thực
bên bờ ký ức
cười nghiêng, chia nửa bực thềm.

Phong Tâm