Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

Tàn Cuộc

Như trời đổ nắng xuống khuya
Như cơn rượu đốt men bia còn nồng
Tựa lưng thềm vách buồng trong
Gió không lọt tới, nực giông bức người

Tiệc tàn, khách đã tan rồi
Còn ta lặng lẽ ta ngồi với ta
Gục đầu trên nỗi xót xa
Cánh tay ướt đẫm, bình hoa tươi cười

Đang khuya, ờ cứ khuya thôi
Có vui hẳn biết mồ côi mới buồn
Để coi, nếu chẳng vì thương
Có ai hờn trách vui buồn nữa không

Phong Tâm