Thời gian
trộm mất xuân rồi
nên thiếu vắng bóng em trong trẻo
nhuộm chất buồn trong tôi
Thời gian
phía sau chín tới
bội thu giọng đục tiếng cười khàn
em băn khoăn tóc lược
Thời gian
đi, rồi đi mất
kim đồng hồ cứ quay tròn
giết chết đường cong vũ trụ
Tôi dại khờ rượt đuổi thời gian
em thơ ngây đếm xuân hư thực
bên bờ ký ức
cười nghiêng, chia nửa bực thềm.
Phong Tâm