Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

Giọt Xuân

(Bài thơ gởi vợ)

Cỏ sương sấp ngửa phận người
Nắng phơi vạt nắng đêm vùi bóng đêm
Lá rơi nhẹ tiếng rơi mềm
Uống xuân đắng giọng miệng thèm giọt xuân

Người thương một nửa người dưng
Lạ quen đôi lúc chưa từng lạ quen
Miên man nổi miên man chìm
Đã trôi trôi tận nỗi niềm biển Đông

Thênh thênh một đồi trán cong
Mà xây chưa lấp bụi hồng phù vân
Lên cao xuống tận sâu cùng
Vẫn đi chưa giáp một chung rượu đời

Chiều vàng nửa lá xuân phơi
Nghiêng em nghiêng mỏng manh trời tận anh
Trút xuân vào suốt hành trình
Mà như một thoáng đường tình chiêm bao

Xuân đang gọi cả xuân chào
Câu thơ khó nhọc mà nao lòng người
Chiều còn một góc sân chơi
Đứng bên nhau kéo nắng trời xuống đêm.

Phong Tâm
Tháng 1-2010