Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

Đừng Khơi Dậy

(Hóa thân huyền thoại TTKH)

Bây giờ còn nói được sao
Khi tình đã liệm trong màu thu xưa
Hoa tim vỡ, rụng bao mùa…
Mà tôi nhặt dưới cơn mưa lá vàng! 
Ích gì, khuấy bóng chiều tan
Để nghe từng giọt thời gian nặng buồn
Những vần thơ viết yêu thương
Chỉ còn đọng lại dư hương ngậm ngùi! 
Giận hờn xưa, đã vơi nguôi
Máu tim rạng cánh hoa phơi đã tàn
Đừng khơi dậy bóng chiều tan
Lá thu vàng rụng, khôn hàn vết đau!?
Bài thơ tình đã chôn sâu
Chỉ xin giữ sạch cho màu tâm linh
Tôi đang sợ lúc một mình
Không mong mà nhớ, không nhìn mà vương
Ví đời như một cành hương
Ví tôi như một hạt sương mỏng mành
Sẽ rơi trên lá xuống cành
Thoáng hơi kinh động – giật minh hẩm hiu!
Để chiều thu với nắng chiều
Ngàn không đưa một cánh diều về không
Nghe trời lành lạnh sang đông
Tình còn muôn thuở. Yêu trong một thời.

Phong Tâm
26.11.2005

_________________

Sau khi các nhà phê bình trên báo chí giở lại “huyền thoại về TTKH” tìm chân dung tác giả bài thơ “ Hai sắc hoa tigôn”  ... đã gây nên nhiều luống dư luận – quan tâm.