Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

Bài Ca Trái Ớt

(Kính tặng nhà thơ Chim Trắng)

Về đi thôi, tôi hãy về đi thôi
Về căn phòng nhạt màu kỳ nhông trước con thú dữ
Cái bản năng cuối cùng là thu mình theo cơn mưa mùa hạ
Chảy tan đôi tiếng chuông chùa
Tôi bước đi từ những mẩu bánh mì vụn
Thảnh thơi ngắm trái ớt nở hoa trên đường
Thị thành đã quên tôi nhẹ nhàng như hồi còi qua ga Hòa Hưng
Cố hương cũng quên tôi như chuyến phà rời xa Rạch Miễu
Không lời tiễn đưa
Tôi đón bóng tôi bằng ngụm nước sông Tiền
Đầu tôi không tới trời, chân tôi không chạm đất
Bài thơ này không có nàng mà có nàng
Em cũng lãng quên tôi bởi lời thề độc ác
Kỷ niệm học trò đóng đinh trên chiếc giường loang lổ
Dấu son đồng quê hòa lẫn phấn thị thành
Về đi thôi, tôi hãy về đi thôi
Cơn bão rớt
Mặc cho trái ớt vẫn nở hoa trên đường
Mặc cho thị thành đã quên mình là Isaura
Tôi cúi nhặt mẩu bánh mì
Chấm vào bờ vai nông dân tìm vị mặn
Ngàn lần Thái Bình dương
Tôi giam mình trong căn phòng chẳng hiểu đã mấy trăm năm
Nghe câu thằn lằn tặc lưỡi
Nhớ cố hương có dòng sông chạm nét hoa văn như chú rồng muốn bay lên tầng trời
Nhưng bị cuốn bởi chòm râu ngư lão
Em đừng nói gì với tôi nữa
Hãy lãng quên tôi như lãng quên chiếc guốc đưa em vào tuổi mười tám
Nếu ai có kể về tôi
Em bảo rằng tôi đã đi xa
Đi vào những vần thơ vườn hoang đầy cỏ dại
Như trái ớt khô bên đường.

Vũ Hồng