Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

Ảo Khuya

Nhớ cô giáo Liên

Người đi người đi không lời
Về đâu về đâu chơi vơi
Bỏ mùa xuân rụng vườn hoa thắm
Mây ngang trời, ngọn tóc buông xuôi!

Người đi mang theo tình bạn bè,
Người đi rắc sầu nhớ trên quê.
Để bao tấm lòng thương dào dạt
Bao niềm thổn thức giọt tim se!

Vắng người thiếu một mái che
Qua sông, lặng bóng xuồng ghe sang bờ.
Đôi bàn tay ấm hôm xưa
Còn ai chăm chút hương thừa cho ai!

Mất người như mất cánh tay
Dẫu đời tất bật, chưa ngày nào quên.
Con dường phía trước gập ghềnh
Thời gian cứ hẫng, buồn chênh vênh buồn!

Thôi hãy bình yên nơi cõi lặng
Kiếp người hư thực cứ như mơ
Bao nhiêu chếc lá rời cành ấy
Vẫn cứ vô thường bóng ảo khuya.

Phong Tâm
Cái Mơn, 17.11.2014