Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

Tuyệt trần – Em vượt cạn*

Dễ thương nhất và lúc người đẹp nhất
Là khi em đau đẻ ngất ngư cuồng
Là khi em oằn oại, bấu thanh giường
Mồ hôi lã, nước mắt tuôn…nghịch cảm

Anh chết đứng như trời trồng tái xám
Đau vô căn, vô thức, bám vào không
Cứ tưởng mình ngộp thở giữa dòng sông
Không vượt cạn, cũng banh lòng xé thịt

Em yêu ơi! Nàng tiên màu cổ tích
Suốt đời anh viết kịch bản không lời
Em chơi vơi, anh tựa chỗ chơi vơi
Không hạnh phúc nảo ngơi trông quả ngọt

Anh dâng trọn tình anh bằng sự thật
Bởi niềm yêu thắm thiết chất ngàn lời
(Mẹ Âu Cơ tin có ở trên đời)
Em là nhánh nguồn xuôi về biển mặn

Em đẹp lắm, khoảnh khắc giờ vượt cạn
Biến cát vàng hóa ngọc biếc ngàn khơi
Anh sững sờ, tận mắt trước hoa khôi
Một tác phẩm thơ đời trên tất cả.

Phong Tâm
15/12/2014

(*) Qua Thơ Nhật Lệ