Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

Điên Thơ














Tôi làm thơ như gã khùng đi chợ
Túi không tiền, gặp món gì cũng vớ
Bánh cam, bánh còng, bánh ú, bánh bao
Củ cải, củ từ, khoai sùng, bí rợ...
Vắt đầy người, thành con nộm, chẳng sao.

Tôi đâu biết mình khờ...mê lú phét,
Nói không nghe, nhìn không thấy vẫn chào!
Thiên hạ tưởng bà con nên hổng ghét
Khóc rồi cười vô thức có chi đâu?

Tôi làm thơ để mai kia, mốt nọ
Ở trên đời có mặt kẻ thơ điên
Đi mót chữ ngàn năm ai bỏ rớt
Lượm đem về kết tác, đặt tên riêng

Tôi lúc tỉnh, cũng làm thơ ở đợ...
Hiến đời nầy, mong kiếp nữa hoá thân
Vẫn linh cảm nhập cả hồn lẫn xác
Tay bút mình - Ngôn ngữ các thi nhân!

Tôi khoái điếng...vợ con mình thích gọi
Ông nhà thơ! Ờ...đâu mất của ai trời!?
Tôi đâu có ngồi chung manh chiếu giấy
Để gật gù...xin ấn dấu son... hôi!?

Phong Tâm
04/03/2016