Ngóng
Xuân
Lạnh lùng một chiếc lá rơi
Sương trong lòng bấc, thu dời đông sang
Vườn mai búp nụ chưa vàng
Hiu hiu gió chướng xao làn tóc mây
Ngày xa khuất bóng đêm dài...
Đợi hừng đông, ngóng chiều lay lắt buồn!
Nhón chân vói lấy cành suông
Xanh gầy nuỗn, mốc meo buông...xanh rờn.
Chờ xuân, xuân dỗi...giận hờn
Bóng khăn, chéo áo khi vờn khi quên
Hoa trông từng buổi nắng lên
Vỗ về duyên sắc, say bềnh bồng hương
Đâu rồi xuân lạc mùa thương
Gọi bao cánh én xa phương trở về
Không dưng mà nhớ bộn bề
Đứng trên quê...nhớ tình quê ngập hồn.
Phong
Tâm
Thềm
đông, đêm CáiMơn (2016)
****
(Họa từ Ngóng Xuân của Phong Tâm)
Đợi
Xuân
Phố chiều nặng hạt mưa rơi
Ngậm ngùi tiễn bước hạ dời thu sang
Nhà ai bụi cúc trổ vàng
Hoàng hôn sương mỏng đọng làn cỏ mây
Rã rời trên bước đường dài
Chiều mưa, trưa nắng, tuyết lay cánh buồn
Đời người viễn xứ nào suôn
Đông về giá rét, đêm buông … gió rờn
Còn đâu giây phút
dỗi hờn
Tình xuân hoa bướm vui vờn buồn quên
Đồng thơ muôn sắc ngời lên
Bình minh hương thoảng bồng bềnh thơm hương
Cánh thư gởi đến ngàn thương
Én xuân khắp nẻo bốn phương bay về
Chợt buồn vây kính tư bề
Bên trời đất khách … nhớ quê ngẩn hồn!
Yên
Dạ Thảo
31/12/2016