Tôi chạy trên hàng chữ, ngồi bệt xuống nhặt rác, ngắt cọng lá sâu, tôi xước móng chân rách chìa ra bên khóe, cắn sợi tóc vừa vướng môi. Tôi hỏi tôi có đau? Ậm ừ!...Có lẽ ai đó đau. Cái đau của người thai nghén đứa con tinh thần; chào đời không may khuyết tật! Và, cái đau tự thấy mình hèn...bẻ cong ngòi bút lệch. Tôi cũng như người đỡ đẻ vui mừng với thiếu phụ - Mẹ tròn con vuông.
Tôi ngả người ra dưới bóng chữ, gối đầu lên bóng tôi, nghe khúc khích tiếng cười dưới gối, tôi biết mình cười mỉm, cười giấu, còn tiếng cười phát ra có lẽ của thiếu phụ, của người khác, của cõi lòng; từ tâm hồn, từ con chữ thiết tha và từ thanh âm mơ hồ của trái tim.
Tôi đứng dậy hít thở, không gian xanh. Ừ! Hương đồng gió nội... Nầy chữ ơi, khuôn dáng mi không còn gì dễ thương bằng. Vậy thì hãy thả lỏng tất cả để chúng tự do bay nhảy kiếm tìm, tự định lấy danh phận.
Cái kéo, cái khung, không phải là lựa chọn tốt nhứt để cắt xén, để đóng đinh với những bông hoa bị làm tình làm tội, cánh hoa tự nhiên sẽ chủ động phơi bày vẻ đẹp. Con chim được bay sẽ hạnh phúc hơn nhốt mình trong lồng son, để chờ đợi những thức ăn được chọn do bởi con người.
Phong Tâm
01.03.2017