Sao anh vẫn nhớ tuổi xuân hồng.
Nhớ khi về muộn đường hai đứa
Giữa tiếng ve sầu, phượng thắm bông.
Dưới mái trường xưa xanh ngát xanh
Thướt tha tà áo trắng nguyên trinh
Làn hương tóc xõa nên thơ ấy
Quấn quýt chiều nghiêng bước chúng mình.
Cái thuở dại khờ sao vẫn đẹp!
Chút hương vừa chớm tuổi hồn nhiên.
Thời gian lặng lẽ đi qua mãi...
Bóng cũ trong lòng vẫn đứng yên.
Tà áo dài xưa ngỡ đã quên
Trong anh, những kỷ niệm êm đềm
Bỗng dưng dào dạt bâng khuâng quá
Buổi sáng hôm nay áo trắng thềm!
Ngày qua cơm áo nên cằn cỗi
Em có còn yêu tuổi học trò?
Con của chúng mình trông lớn vội
Thương con cứ ngỡ mẹ còn thơ.
Bây giờ giây phút tim rung động
Ánh mắt nồng xưa tỏa ngát tình
Dồn lại để đầy lên mái tóc
Cho nhau tất cả trái tim mình!
Dưới ánh đèn khuya sợi chỉ vương
Giọt mưa đều nhịp tiếng kim luồn
Em may chiếc áo, lòng trang trải...
Để kịp cho con buổi tựu trường.
Áo trắng nữ sinh năm học mới
Dịu dàng tha thướt lẫn đoan trang
Anh yêu đất nước yêu tha thiết
Cái dáng ngàn năm rất Việt Nam.
Phong Tâm
Cái Mơn, 16.9.1989