Mai vàng rực trước thềm xuân động
Gió
chướng đưa diều nhẹ cánh lên
Có
một khoảng trời xanh để ngắm
Chưa
bao giờ thấy hết mông mênh
Mai
vàng rực thở đầy hương ngọt
Mùa
dọn vườn tôi nhớ Cái Mơn
Hoa
gấp Tết còn em gấp tuổi
Mới
hừng đông, sợ sớm hoàng hôn
Mai
vàng rực mỗi lần xuân đến
Em
muốn đi, tôi muốn quay về
Trong
nắng sớm chim non ríu rít
Hồn
dâng đầy bóng mẹ chiều quê
Mai
vàng rực mỏng manh thương lắm
Đậm
đà hương, đằm thắm lòng người
Gió
bấc đi qua thời bé bỏng
Theo
xuân về những cánh hoa tươi
Rồi
em sẽ có ngày quay lại
Khi
mắt tôi mờ khói bụi đường
Mai
vẫn trong tim vàng rực nở
Ngọn
lửa nào quên được quê hương.
Phong Tâm
Xuân
1996
*****
*****
(Từ
“Mai Nở Trong Tim” của Phong Tâm)
THÊM
MÙA XUÂN ĐẾN
Quê hương mình cận thềm năm mới
Gió dọn đường mở lối đón xuân
Ửng hồng hoa nắng bâng khuâng
Cát tường, vạn thọ … trước sân khoe mình
Hồn viễn xứ mông mênh nỗi nhớ
Nắng rơi buồn cánh gió cô liêu
Ngoài hiên nhạt ánh xuân chiều
Cành phơi tuyết trắng đìu hiu phố phường
Người xa người … bến buồn sông vắng
Tím lục bình xuôi lặng dòng trôi
Thời gian cuốn mất tuổi đời
Bao mùa thay lá mộng ngời bay xa
Xuân lại xuân ngàn hoa rộ nở
Nở trong lòng ngự ở trong tim
Hương xưa ta mãi đi tìm
Riêng người! Người vẫn đắm chìm trong mơ.
Yên Dạ Thảo
25.01.2014