Ghen Xuân
Vắng em như mất bốn mùa
Khi chiều buông vội, bỏ bừa hoàng hôn
Rằng hương Tết đã hư mòn
Sao ta trần trụi, em còn nguyên xanh?
Đời người có hạn tử sinh
Tuổi xuân vô tận cho tình duyên em
Ta ghen đất cứng, trời mềm
Thả tia nắng đứng, qua thềm lại nghiêng.
Phong
Tâm