Cuối cùng mới hiểu thật ra
Bao giờ ta chẳng khác ta bây giờ
Lang thang lủi thủi lơ ngơ
Bỏ quên túi trước lần rờ túi sau
Trắng đen thường đội trên đầu
Đôi khi chợt nhớ để đâu mất rồi
Nảo…nào…tôi bỏ quên tôi
Buồn buồn quơ bắt, cười cười lại buông
Cứ mềm như một giọt sương
Mà khi nắm chặt chảy luồn qua tay
Cám ơn tên gọi như vầy
Là tôi gặm hết đời nầy còn ta
Bây giờ mới kịp rõ ra
Lỏng trên chật dưới có mà như không
Trắng đen lặng lẽ quay vòng
Cỏ non lá biếc cũng đồng nắng sương.
Phong Tâm