Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

Gói Buồn Trong Túi Xách

Gói buồn hiu vốn khô queo
Trả năm bảy lượt còn neo nợ tình
Gói tình trong lớp mỏng tanh
Ai cầm sang mất, ta bình yên quên.

Được tình, nhớ mặt lạc tên
Buồn ơi, cửa ngực đóng bên kia rồi
Người không nhớ nữa thì thôi
Cớ sao nhốt chặt cái hồi còn xanh?

Bao giờ mở gói mong manh
Đợi khuya lặng lẽ, bóng mình hắt  hiu
Chỉ còn mỗi tiếng thơ yêu
Đôi ba con chữ, một liều thuốc mê.

Bỏ trong túi xách đi, về
Thương ai mà cũng não nề thương ta
Gói buồn hiu, được mở ra
Cái không thì có, thiết tha đâu rồi?

Phong Tâm