Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

Dấu Chân

Khi những dấu chân lún đất học làm người
Ta không nhớ nữa - thứ gì còn sót lại
Có thể trên da: sạm, dày, đen, tái...
Bề mặt sần sùi, bề trái bóng trơn

Khi chôn tới gối chân mới nghe được tiếng rên
Của đất, của sình, của ngón chân, bọt nước...
Lại thèm được bơi trong giếng sữa tình
Nếm chất thơ trong - khỏa mùi ảo giác

Khi ngón chân ấn xuống dấu chân thành dấu ngược
Là lúc đất trở thành bụi cát khép hình vuông
Gió xoáy lên xóa hết, biến vòng tròn
Chợt nghĩ đến những gì đang còn mất

Khi đặt chân lên một tầm cao của đất
Một đời người, cộng với nấc thời gian
Có sinh thành, khờ dại, có khôn ngoan
Ta muốn đắm giữa dòng trăng, suối ngọc

Khi cảm nhận -  đời cũng ngắn chừng sợi tóc
Cõi tư riêng xích lại với tình người
Ta muốn yêu, để mau khóc, nhạy cười
Và muốn bước ra ngoài chơi vơi sóng

Tìm lại chính mình - nếp thời gian tĩnh động
Cốt cách sông ngòi - lẽ sống biển khơi
Những dấu chân cát lún có hình người
Ai biết được ngẫu nhiên hay định ước?

Khi những dấu xuôi vẫn in lên hình dấu ngược
Mặt đất hình thành những bóng nước pha lê
Ta đã đi và đã biết quay về
Chưa dừng lại bởi hồn tha thiết sống.

Phong Tâm
29.11.1994