Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

Thơ Mới Hiểu Người Thơ

Sẽ có lúc mặt trời mọc ở lòng sông
Anh hy vọng một ngày mắt em nhận thấy
Nơi đời sống tự nhiên thuộc lớp bềnh bồng
Hớp bọt nước bình yên nghe sóng dậy.

Em bơi xuồng động mái dầm cá nhảy
Biết đời quê còn trĩu gióng trên người
Em không thể gọt đất bồi trang trải
Hết nợ bùn lại vướng nợ son môi.

Nhà thơ không ăn được thơ mình để sống
Chữ nghĩa trong thơ ăn sống được nhà thơ
Nếu em quí vì tội anh nói ngọng?
Phạt cái hèn bẻ bút... cuốc nền xưa!

Đêm mối mọt ngốn từng trang sách tối
Thế gian này gầy guộc sống như mơ,
Tự huyễn hoặc gọt thơ ra gạo được?
Móng tay người, giũa rớt... móc ầu ơ!

Anh mong đợi ánh đèn đom đóm nhỏ
Đốt đêm buồn treo lấp lánh ven sông
Bầy cá lạc, về đồng ăn lúa đổ...
Bọt mương quê nuôi lớp lớp rồng rồng.

Phong Tâm