Xa Sài Gòn mấy mươi năm
Mỗi lần về, mỗi lần âm ỉ buồn !
Dư hương còn đọng dư hương
Ai khơi dậy…bởi Hải Đường phải không ?
Người thương, ta cứ chạnh lòng
Người nhớ, ta lại nghe bềnh bồng trôi
Một thời chôn kỷ niệm rồi
Tro tàn bỗng ngún bồi hồi trào dâng
Hình như còn dấu bàn chân…
Sài Gòn sót lại một phần bỏ quên !?
Phong Tâm