Con chuồn chuồn mưa giăng đôi cánh mỏng
Cỏ không xao
Gió không lay
Giọt buồn
Những chiếc lá sũng nước
Đọng và rơi rất khẽ
Đi về đâu
Lạnh lắm phải không
Em!
Anh chỉ thấy
Bờ ngực phồng hối hả trước đôi chân
Bờ ngực thần kỳ cắt ngang tiếng khóc
Tiếng khóc rung môi, tía bầm da thịt
Tiếng khóc bản năng thức giấc hạt mầm
Anh chỉ thấy
Đường eo lưng thắt lòng
Muốn nói
Sự mãn nguyện của đôi bầu ngực
Đói
Áo bạc sờn gầy thêm đôi vai
Lạnh lắm phải không
Em!
Vẫn phải quên mười ngón tay
Ngại nắng
Vẫn phải quên đôi bàn chân
Sợ lạnh
Vẫn phải nhớ con đường phía trước
Phải đi qua
Con chuồn chuồn mưa giăng đôi cánh mỏng
Sẽ bay cao
Sẽ bay xa
Và
Em sẽ trở về
Thời yêu bé bỏng của mình
Một mai nào bỗng thiếu vắng
Bóng em!...
Phong Tâm