Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

Mượn Buồn

Tiếng chim chết ngộp đùi vườn
Trái cây chín lượm vô thường về chôn
Trái thơm hay tiếng chim thơm
Bờ chua chát mọc cây cơm nguội già
Ta rằng ta thiệt là ta
Vẫn còn chỗ chứa vui hòa, khóc ngon
Lá vàng đội lá xanh non
Cành khô giơ cánh tay mòn chờ chim
Hồn xưa, nhắm mắt quơ tìm
Thân sơ thất sở đường tim cạn dần
Lóng xương khô trộn xà bần
Mớ tro bụi lún, mộ phần cũng đau
Mượn buồn, nợ trước trả sau
"Tự chôn mình xuống, tự đào mình lên"
Một liều nhớ một liều quên
Tiếng chơi vơi sặc nước lên bốn bờ
Lạ, quen, chỉ kịp bất ngờ
Xưa không biết giận bây giờ còn thương.

Phong Tâm