Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2014

Đường Biên Lạnh

Xa đâu một tiếng đàn rơi
Mà xôn xao gió mà chơi vơi tình
Thảo nguyên xanh, cỏ non xanh
Bóng con thỏ trắng mong manh lạc đường

Cột biên cắm mốc rêu buồn
Tình gần cứ lạnh, chia đường lại sôi
Lá trầu têm đỏ vạch vôi
Nằm nghe đất thở thay lời trái tim

Xa đâu quên nhớ triền miên
Rướn hồn nhập vía vô duyên buộc mình
Tạo nhân thì hái nghiệp tình
Lìm kìm có thể biến kình ngư không?

Riêng tư lòng dễ xa lòng
Nhọc nhằn đo đếm biển đông bủa nhồi
Thả mồi tình nhấp ngoài khơi
Chỉ trào bọt sóng trêu cười phù du.

Phong Tâm