Sáng 26/7 nghe chuông điện thoại reo, sau tiếng chuông
là tiếng nức nở, nghẹn ngào làm tôi hoảng hốt không biết việc gì đang xảy ra?
Chờ nghe được tiếng nói qua giọng thổn thức của Yên Dạ Thảo: “Anh Phú Thạnh mất
rồi”, anh Phong Tâm ơi! Tôi… thảng thốt, bàng hoàng cứ tưởng tai mình nghe lầm
vì Phú Thạnh mới du lịch Sapa đang mạnh khoẻ về đây mà? Rồi, sự thật vẫn là sự
thật!…
Tôi lúng túng, nghĩ cách bằng phương tiện nào để đi viếng
anh lần cuối và đang chờ tin chính xác về tang lễ anh thì qua khỏi xế chiều trời
dội cơn mưa lớn, được tin Hồng Băng cho hay đang đội mưa đi viếng và tạm dừng ở
tại điểm Long Hồ nơi tổ chức SN trang nhà mấy hôm trước.
Trong đêm, tôi viết một bài phản hồi khá dài dưới bài
thơ “Chiều Sa Pa – Phú Thạnh”, đang kết thúc thì cúp điện, có điện lại bài
không còn, đã không giờ đêm, mệt, đành xếp lại. Sáng ra, định gọi xe ôm mà trời
mây xám xịt, con gái tôi không dám cản nhưng có vẻ lo. Gọi Trương Phú (TP) hỏi
tình hình, được biết các bạn bè thân đã viếng từ hôm qua, TP nói: “Anh đến, chắc
không gặp ai quen” lại nghe tôi vừa đi xa về, ngại sức khoẻ nên khuyên tôi nên
chia buồn trên mạng là cũng đủ rồi, nếu đi vất vả, còn ở đó có nhiều người lo.
Hôm qua, thống nhứt với Yên Dạ Thảo nhờ người chị tại
Vĩnh long đặt tràng hoa viếng Phú Thạnh, nhưng vì gấp và trời mưa gây trở ngại
nên bàn lại, hôm nay cử người đi phúng điếu bằng tiền sẽ thực tế hơn.
Vậy là… Phú Thạnh ơi, tôi nợ anh lần cuối cùng nầy,
xin hẹn anh khi có dịp tôi sẽ thắp nén nhang trước phần mộ anh. Bây giờ với
lòng thành tôi cầu cho linh hồn anh nhẹ nhàng đáp xuống cõi thơ trong hương hoa
toả ngát vĩnh hằng.
Phong Tâm
27/07/2016
27/07/2016