Bây giờ quên nhớ trong đêm
Mà nghe lá rụng bên thềm đẫm sương.
Trăng tàn, nắng cũng phai hương
Thì thôi, bến cũ còn vương vấn gì!
Người đi. Ờ! Lạnh lùng đi...
Trăm năm chỉ một xuân thì vậy thôi.
Trong mầm yêu có chia phôi
Nào ai ngăn được bờ môi muộn phiền!
Vẫn là đêm của sông duyên
Vẫn là sương khói triền miên gió lùa.
Thơ không buộc chặt sợi mưa
Thì ngôn ngữ chẳng dư thừa để rơi.
Bây giờ quên nhớ mù khơi
Ví như gió tạt, sóng nhồi đi qua...
Đường tơ dầu cứ mượt mà
Cõi tình như bóng trăng tà trôi nghiêng!
Phong Tâm
27/03/2016
*****
(Hoạ
từ “Bây Giờ” của Phong Tâm)
Mãi
Mãi….
Bậu về thăm lại vườn đêm
Vai run thút thít góc thềm lạnh sương
Nhà trong phản phất trầm hương
Cõi tạm tình lại luyến vương làm gì
Bậu do dự chẳng muốn đi
Nhưng trời sắp sáng thôi thì đành thôi
Âm dương nhưng chẳng phai phôi
Đừng vì cách biệt mặn môi ưu phiền
Bậu về còn nặng nợ duyên
Quạt nồng hương lửa tình miên man lùa
Chia sớt giá rét bão mưa
Thủy chung tròn vẹn chẳng thừa hương rơi
Bậu về an giấc ngàn khơi
Tim yêu dồn dập nhịp nhồi ngày qua
Thiên Đường tình mãi mặn mà
Hai hình một bóng nguyệt tà soi nghiêng
Kim Oanh