Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014

Nhớ Tô Nhược Châu

Tiếng nguyệt cầm rơi trăng dợn sóng
Chuyến đời cặp bến cõi ngàn năm
Cạn ly nào phải kề môi nữa
Khói núi mơ hồ bọt suối ngâm

Người say ngất ngưởng đi vào mộng
Đâu biết là đâu lượn sóng trào
Mưa nắng cần gì xoay cuống gió
Hề chi giong ruổi cuối đường sâu

Hồn thu lãng đãng sương mờ ảo
Lạc giữa rừng hoa đuối giọt thơ
Trăng tàn mấy độ ai tri kỷ
Tựa bóng mình chơi róc vạt khuya

Lẵng bướm trầm ngâm ngân ngấn lạnh
Đêm xiêu ngược bóng, vọng không lời
Ơ hay ! Nhan sắc ? Ừ ! Nhan sắc !…
Không mất, không còn, tắm gội chơi !

Đài trăng gác núi mây lừng lững
” Đã chết nghìn thu tiếng nguyệt cầm ” (*)
Rũ sạch xiêm y về quán xứ
Một mình, một bóng, một tri âm!

Phong Tâm
Cái mơn- 05.07.2013
(*) Tên tựa bài thơ – Tô Nhược Châu