Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

Nơi Đất Đứng

Ta đó
Nơi đưa rước mùa lục bình nhịp trăng
trên sóng
Nơi bão lốc dập vùi
ngẩng đầu đối mặt
Nơi giấu hạnh phúc và nỗi đau
dưới gò hốc mắt
lặng thầm

Ta đó
Chỗ đứng có bóng dừa che
cụt đọt
Có bờ bãi nát nhừ
sóng hát
Có đứa con mồ côi xin cơm
và những kiếp người tro bụi
khói nhang

Ta đó
Sao cõi lòng có thể dửng dưng
qua đi cơn tự hào - khát khao - nao nức
qua đi nỗi rung lòng tím ngắt
Ở đâu đó
còn quánh đặc dấu chấm than đen
Ở đâu đó
còn trái tim đập dưới đáy mồ oanh liệt
Sao mất nhớ
những bài hát trầm hùng
thống thiết
Sao mất nhớ
hơi thở nóng phả sau gáy lạnh
Cam lòng quên một lần nấc nghẹn
trước lời nhắn sau cùng

Ta đó
Con thằn lằn đánh đu lạ đời treo ngược
bám tường vôi thoi thóp thở hơi người
để rèn luyện giọng cô độc
Leo lên bậc thang nhiều tầng
đẻ trứng
nở con
loài người học cách chắt lưỡi

Ta đó
Trong đám con mồ côi đội trời
Cám ơn cuộc đời dạy cho chữ Thật
trả lại tiếng cười
trả lại ánh mắt
để vượt qua bậc thang nhiều tầng
nơi con thằn lằn hạnh phúc
bật ra tiếng người
bật ra tiếng chắt lưỡi...

Phong Tâm