Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

Tìm Dấu Chòi Hoang

(Tặng thi sĩ  Kiên Giang - người anh thân kính )
          

Đốt đuốc đi tìm nhân bản thật
Đã mòn đôi mắt, rỗ đôi chân
Thơ Kiên Giang (Hà Huy Hà)


Một người đi một lần không về
Ở không là xứ, về không quê
Đường không lối rẽ, sông không bến
Đá đứng, rêu chìm trong hóc khe.

Có phải lâu rồi đá nhẵn quên
Màu rêu xanh cũ cũng vô tình
Dòng sông lặng lẽ, mây hờ hững
Rêu chẳng buồn leo đá vẽ tên.

Người đi bóng ngả sau chân lạnh
Mây khói chiều giăng, lá trở vàng
Có tiếng chim buồn xa gọi tối
Sao chưa tìm thấy dấu chòi hoang.

Ai đã từng chia nếm trái sầu
Từng đêm chia lạnh, sớm quên nhau
Ngủ đi, đừng thức đêm trăn trở
Cứ để ai vương cứ bạc đầu.

Ai thấy và nghe mà hững hờ
Vô tình chưa biết đọc bài thơ
Bài-thơ-nước-mắt-khô-còn-đọng
Thì cứ mua danh, bán góc thờ.

Chiều nay gió hắt mong manh nắng
Thả xuống dòng trong sóng gợn buồn
Lá khói giăng mờ hoa nở trắng
Trong vườn hoa trắng ngạt ngào hương.

Phong Tâm

19.01.2008